Latest topics
Similar topics
Đăng Nhập
Những hồi ức của tôi!!!!
2 posters
Trang 1 trong tổng số 1 trang
Những hồi ức của tôi!!!!
Hôm nay,ngày 03-07-2010. Mình rất buồn nên lên Diễn đàn viết vài lời. Mình là một sinh viên rất tất bậc với công việc học tập,có những lúc mình mệt mỏi và tuyệt vọng. Tuy thế mình có một sở thich từ nhỏ là trồng Phong lan và nuôi cá. Ngày xưa mình ở dưới quê mình trồng rất nhiều Phong lan và nuôi rất nhiều cá. Mỗi khi mình mệt nhọc trong việc học hoặc gặp một chuyện buồn gì đó mình thường ra vườn lan ngồi một mình,dường như chúng cũng hiểu tâm trạng của mình và muốn an ủi mình hay sao đó,những lúc đó những cành hoa lan đu đưa trong gió tỏa một mùi thơm nhẹ nhàng thoang thoảng. Mình nhắm mắt lại,hít thật sâu một hơi,bỗng dưng mình cảm tinh thần thoải mái trở lại,cảm giác thư thái và thoải mái hơn. Những con cá cũng vậy,những lúc buồn mình có thể ngồi ngắm chúng hàng giờ liền,chúng bơi lội tung tăng,đùa giỡn với nhau rất vui vẻ nên mình cũng thấy vui theo. Tóm lại là mình rất quí lan và cá. Chúng giống như những người bạn chí cốt của mình. Rồi ngày mình thi đậu đại học phải rời quê hương để lên Tp.HCM học bỏ lại những người bạn,những niềm an ủi của mình. Khi lên thành phố mình mới nhận ra một điều rằng cuộc sống nơi này không êm ả lặng lẽ trôi qua như những ngày tháng ở quê hưởng mà nó là một nhịp sống hối hả,tranh giành,bon chen,cá lớn nuốt cá bé. Người xấu,hại mình thì nhiều,bạn mình,giúp mình thì ít. Tôi lên thành phố được một năm thi Mẹ mua cho tôi được một chiếc điện thoại,tôi rất vui và hạnh phúc,nhà tôi thì ở một làng quê nghèo nên tôi là một sinh viên nghèo ở chốn thị thành này-cái chốn mà đồng tiền là trên hết thậm chí với một số người nó còn quan trọng hơn cả danh dự và lương tâm của mình. Nhưng rồi một ngày kia niềm hạnh phúc của tôi bỗng vụt tắt từ tay của một người khi tôi đang đi trên đường từ 3 tháng 2 về Đầm Sen thì một người bạn gọi điện cho tôi,tôi dừng xe lại với sự vô tư củ một cậu sinh viên nghèo tôi lấy điện thoại ra nghe,nhưng thảm họa đã ụp lên đầu tôi khi tôi vừa lấy điện thoại ra thì từ đầu hai gã đàn Ông to lớn chạy xe đến và giật lấy cái điện thoại yêu quí ngay trong tầm tay của mình. Giật xong gã ngồi sau còn quay lại cầm cái điện thoại yêu quí của mình trong tay,cười nhạo mình và nói lời tạm biệt với mình. Mình chỉ biết ngồi trên xe thấy cái gì ướt ướt,cay cay trên mắt và nhìn theo bóng 2 gã đàn Ông dần dần khuất xa dần sau những chiếc xe khác. Tôi đứng lặng người khoảng 15phút,hai mắt tôi long lanh,tôi cảm thấy hụt hẫng và chán nản về con người,tôi không còn biết tôi là ai nữa,đối với một cậu sinh viên nghèo một chiếc điện thoại vào thời điểm này là vô cùng quí giá. Tôi lặng bước về nhà trọ mà trong lòng luôn nghĩ về hai gã đàn Ông đó,tại sao họ cũng là một con người như mình mà họ lại ác độc và xấu xa như vậy chứ. Tôi bắt đầu nghi ngờ về bản chất của con người. Từ một cậu sinh viên ngây thơ,ngu dại của một vùng quê nghèo luôn thấy cuộc đời này là một màu hồng. Sau chuyện đó tôi bắt đầu trở thành một người đa nghi,sợ tất cả mọi người. Cuộc đời đối với tôi dần chuyển sang màu đen chứ không còn là màu hồng tươi đẹp như tôi đã từng nghĩ nữa. Sau chuyện đó tôi về phòng trọ nằm lặng im suy nghĩ và cuối cùng tôi đã lấy hết can đảm để mượn điện thoại của người bạn cùng phòng trọ để gọi về nhà nói cho Mẹ biết. Tôi cứ tưởng rằng Mẹ sẽ mắng cho tôi một trận nhưng thật không ngờ Mẹ không hề la tôi một tiếng mà Mẹ chỉ nói một lời rất nhẹ nhàng là"lỡ mất rồi thì thôi,con không sao là tốt rồi,biết đâu của đi thay người rồi sao,bị mất một lần mới rút ra bài học cẩn thận cho bản thân,sau này con phải cẩn thận hơn". Và cuối cùng Mẹ nói một câu mà tôi không bao giờ quên đó là"con còn nhỏ dại lắm,con đừng bao giờ nghỉ mọi người trên thế gian này đều giống như con,nếu như vậy thì đã không phân biệt ra người thành đạt và kẻ ăn cướp,người hiền lương và kẻ giết người rồi." những lời nói của Mẹ đã làm tôi rớt nước mắt và tôi mãi khắc sâu những lời nói đó tận sâu trong tim. Rồi ngày ngày cũng trôi qua,nỗi đau dần lắng xuống,tôi cũng dần vui trở lại. Một ngày cuối tuần nọ tôi về quê chơi thì Mẹ đã nói với tôi một chuyện mà tôi vô cùng buồn và thất vọng là Mẹ nói tất cả mọi người dưới quê trừ Cha Mẹ ra,chẳng một ai tin là con bị giật điện thoại hết. Mà tất cả họ đều nghĩ là con đã "hư hỏng" rồi,lên chốn thị thành trước những cám dỗ xa hoa con đã xa ngã và ăn chơi,hết tiền nên bán điện thoại xài rồi.Tôi thật không thể nào ngờ rằng những thân thương của mình,nơi quê hương yêu quí của mình lại nghĩ mình là một con người xấu xa như vậy. Tôi vô cùng buồn bã và thất vọng. Tôi bắt đầu suy ngẫm về con người. Nhiều lúc tôi đã nghĩ về cuộc đời của một con người. Tại vì tôi học bên lĩnh vực Y tế nên tôi thường xuyên đi thực tập ở bệnh viện. Tôi đã chứng kiến biết bao cái chết vật vã ở bệnh viện vì bệnh tật. Và hơn bao giờ hết vào lúc này tôi chợt nhớ lại tất cả những điều đó từ hai gã đàn Ông to lớn kia,đến những cảnh bon chen giành giật nhau ở chốn thị thành mà tôi đã từng chứng kiến đến những lời nói nghi ngờ mình hôm nay của những người thân mình,đến những cái chết vật vã kia ở bệnh viện. Tôi chợt liên kết chúng lại và tôi đặt ra câu hỏi lớn. "Vậy con người sống trên thế gian này để làm gì?" Họ bon chen nhau,giành giật nhau,bán rẽ lương tâm của mình vì đồng tiền để làm gì? rồi cuối cùng họ cũng phải chết đi như bao cái chết kia thôi. Tại sao họ không sống tốt để sau này cái chết được nhẹ nhành thanh thản hơn. Tại sao họ lại độc ác như thế chứ,rồi cuối cùng họ sẽ được những gì? Tôi suy ngẫm về đời người và tôi đã nhận ra được rất nhiều điều. Tôi phải cảm ơn hai Gã đàn Ông kia mới đúng,hai gã đó đã giúp tôi nhận ra rất nhiều điều và giúp tôi trưởng thành hơn. Và tôi cảm thấy đáng thương và tội nghiệp cho hai gã kia. Liệu cái điện thoại của tôi mà hai gã đó đã cướp giật được có nuôi được 2 gã suốt đời không. Tiền đầy rồi lại vơi,vơi rồi lại đầy nhưng quan trọng là đồng tiền đó có tốt đẹp hay không thôi. Những đồng tiền cướp giật đó hai gã xài không biết tận sâu trong con tim 2 gã có một chút suy tư,một chút bâng khuâng,lo nghĩ hay hối hận nào không??? Hai gã đó đang dần dần bị dìm sâu vào vực thậm của tội lỗi,để rồi sau này khi già yếu,bệnh tật vào bệnh viện rồi họ cũng chết như bao người khác thôi. Nhưng liệu cái chết của họ có thanh thản như những người khác không??? Rồi con,cháu của họ khi nhắc đến họ sẽ nhắc như thế nào? Chẳng lẽ con của họ kể cho cháu của họ nghe là Ông con ngày xưa là một tên cướp khét tiếng??? Bởi vì thế thật là đáng thương cho hai gã kia. Đó chỉ là suy ngẫm của riêng bản thân tôi thôi. Không mang tính chất phê phán,chỉ trích,khen hay chê ai hết. Suy nghĩ như vậy nên tôi dần dần hết buồn. Rồi ngày tháng trôi qua,tất cả cũng từ từ qua đi. Vậy là thấm thoát cũng đã 4 năm trôi qua kể từ cái ngày đầu tiên tôi đặt chân lên cái mảnh đất thị thành này. Rồi tất cả cũng trở lại như bình thường,tôi vẫn là một cậu sinh viên nghèo ngày nào nhưng tôi mang những vết thương không bao giờ lành được nên tôi vẫn mang tính đa nghi,rất khó để cho tôi có thể tin một ai như ngày xưa. Rồi ngày qua ngày tôi vẫn học tập và làm việc. Bỗng một ngày học tập căng thẳng nọ tôi cảm thấy mệt mỏi và nhớ đến vườn lan và những con cá của tôi ngày xưa. Đột nhiên tôi nảy ra một ý định vô cùng táo bạo là tôi sẽ tạo lập lại vườn Phong lan ấy và Hồ nuôi cá ấy ngay trên Thành phố này. Nhưng với một cậu sinh viên nghèo như tôi thì tiền đâu tôi có thể theo đuổi đam mê của mình. Tôi đã cố gắng nhịn ăn và đi dạy kèm để kiếm tiền cuối cùng tôi cũng đã đủ tiền,tôi rất hâm hở. Tôi bắt đầu bằng việc sau giờ học tôi chạy thẳng ra tiệm bán cá mua một cái hồ kiếng,máy thổi oxy tất cả gần 200000VND tuy đối với tôi đó là một số tiền lớn nhưng tôi rất vui vì mình sắp có những chú cá tung tăng bơi lượn để mình có thể ngắm nhìn mỗi khi mệt mỏi. Sau khi mua hồ kiếng xong tôi ghé mua 4 con cá chép Nhật 30000VND. Tôi hăm hở về nhà lấy nước giếng(vì nơi tôi ở chỉ xài nước giếng thôi) cho vào hồ và thả cá vào. Khoảng 5 phút đầu cá rất bình thường nhưng khoảng nữa tiếng sau tự nhiên chúng buồn buồn rồi ngày hôm sau chúng lần lượt ra đi hết. Tôi rất buồn vì trước giờ ở quê tôi nuôi rất nhiều cá đâu bao giờ có hiện tượng như vậy. Nhưng tôi không bỏ cuộc,chiều hôm đó tôi lặng bước ra tiệm bán cá một lần nữa và trình bày với họ tất cả,họ nói tại nước mới cá chưa quen nên mới chết và họ chỉ tôi về lấy nước cho vào hồ phơi 2-3 hôm rồi hả bỏ cá vào. Tôi về làm giống như những lời họ chỉ dạy,3 hôm sau tức là ngày hôm qua tôi trở ra tiệm bán cá bắt 2 con cá Dĩa 100000VND rất đẹp tôi nhanh chóng mang cá về nhà thả cá đúng kỹ thuật vào hồ nhưng rồi cá cũng buồn buồn rồi sáng hôm nay chúng đã ra đi. Tôi rất buồn nhưng không biết phải làm sao nữa. Nếu bạn nào có kinh nghiệm nuôi cá Dĩa thì giúp mình với.....
Phúc thấy bài viết này có lẽ không hợp trên diễn đàn này,nhưng Phúc muốn mượn diễn đàn để tâm sự mà không thấy mục nào thỏa dáng,nên đành gửi bài viết tạm vào đây,nếu anh Admin thấy không phù hợp thì cảm phiền anh Admin xóa dùm Phúc nha. Cảm ơn!!!!
Phạm nguyễn hữu phúc
Phúc thấy bài viết này có lẽ không hợp trên diễn đàn này,nhưng Phúc muốn mượn diễn đàn để tâm sự mà không thấy mục nào thỏa dáng,nên đành gửi bài viết tạm vào đây,nếu anh Admin thấy không phù hợp thì cảm phiền anh Admin xóa dùm Phúc nha. Cảm ơn!!!!
Re: Những hồi ức của tôi!!!!
Bài viết khá xúc động , mặc dù mình ko dc kiên nhẫn đọc hết .
1 phiếu ủng hộ bạn Phúc hen
1 phiếu ủng hộ bạn Phúc hen
Cảm ơn Admin đã không xóa bài viết ngoài lề này.....
Phúc cảm ơn Admin nhiều vì Admin đã hiểu được Phúc. Đó là tất cả những nỗi niềm và bức xúc trong lòng được Phúc thể hiện trên bài viết vào một ngày buồn chán nhất,nay đọc lại thấy cũng tức cười và mắc cở quá và Phúc cảm thấy mình yếu đuối quá,mong các bạn có đọc thì cũng đừng chửi Phúc nha,vì trên đường đời mấy ai mà không một lần buồn chán.......................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................
Similar topics
» Những Nụ Cười trở lại
» Những bài tập thể dục nhịp điệu độc đáo!!!
» Cạnh Của Phết Máu,Những Tế Bào Lớn
» Những bài tập thể dục nhịp điệu độc đáo!!!
» Cạnh Của Phết Máu,Những Tế Bào Lớn
Trang 1 trong tổng số 1 trang
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết
Tue May 26, 2015 9:35 am by trungvn
» Liên tục chiêu sinh lớp " 1 KÈM 1"
Sat May 09, 2015 10:00 am by nobita32
» TRUNG TÂM TALENT CHIÊU SINH
Thu May 07, 2015 7:10 pm by nobita32
» Nhận biết triệu chứng mụn rộp sinh dục
Mon May 04, 2015 9:18 am by trungvn
» Hình ảnh bệnh mụn rộp sinh dục
Sun May 03, 2015 9:31 am by trungvn
» xin tài liệu hướng dẫn nhuộm và làm tiêu bản
Sat Dec 20, 2014 1:43 pm by truongminhtam2008
» Thông Báo Tuyển Sinh Lớp Chứng Chỉ Ngoại Ngữ B1, B2 Theo Khung Châu Âu
Thu Oct 02, 2014 4:44 pm by nobita32
» Học tiếng anh ở trung tâm nào tốt nhất!
Wed Apr 16, 2014 3:14 pm by nobita32
» Tuyển sinh liên thông cử nhân Xét nghiệm Y học năm 2014
Tue Mar 25, 2014 9:20 am by duocsyhanoi
» Mong các bạn trả lời gip1 mình. Mình đang cần gấp ạ. Cảm ơn nhiều ạ
Sun Dec 22, 2013 2:31 pm by worrylate1993
» TÓM TẮT HỆ THỐNG BETHESDA 2001
Fri Nov 15, 2013 2:49 pm by trolaitimnhau
» Sinh Hóa
Tue Oct 08, 2013 10:25 pm by tramduong